Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2008

Những ngày xa...............!

sự lạnh lẽo và cô đơn

Những ngày xa anh, em dường như không còn là chính em ngày nào. Dường như em đã đánh mất hết mọi thứ, đánh mất sở thích, đánh mất những thói quen...

Sáng nay làm bài kiểm tra xong, để xả stress, cô phát cho mỗi người một mảnh giấy và vài cây bút màu làm thiệp tặng nhau...

Tưởng việc gì khó khăn lắm, chứ anh cũng thừa biết việc này rất dễ với em, phải không? Ngày xưa, mỗi năm đến sinh nhật của anh, em đều tự tay mình làm thiệp, gói quà tặng anh, vì nếu mua thiệp làm sẵn bên ngoài hay để người khác gói quà thì đâu còn ý nghĩa. Em không thích như vậy...

Nhưng hôm nay, giấy bút trước mặt đó mà sao chẳng biết làm thế nào, chẳng biết viết gì... Bất chợt tự hỏi mình: "Chỉ làm một tấm thiệp nhỏ thôi mà khó khăn đến vậy sao? Không còn có thể làm được như ngày xưa nữa à?"... Và rồi, một lần thử nhìn lại những ngày đã qua của mình, những ngày mà không có anh, em dường như không thể tin tưởng vào chính mình, không biết em có còn là chính em như ngày nào nữa không? Dường như em đã đánh mất hết mọi thứ, đánh mất sở thích, đánh mất những thói quen tốt và... đánh mất luôn tình cảm của mình.

Những ngày xa anh, em cảm thấy mình cũng xa luôn với những người xung quanh. Sinh nhật bạn bè, chỉ một câu chúc mừng là hết. Chẳng còn háo hức, chẳng còn thiết tha làm thiệp tặng ai cả.

Những ngày xa anh, em không còn là cô bé vẽ đẹp nữa, hôm trước lên bảng giảng bài mà phải nhờ một bạn khác vẽ giúp hình để minh hoạ.

Những ngày xa anh, có lần nhận được email của một người bạn mới, nhưng mãi hơn 1 tháng sau em mới có thể viết được trọn vẹn một thư hồi âm... Không còn viết thư cho anh, nên dường như khả năng viết, khả năng thể hiện tình cảm của mình với người khác, em đã đánh mất rồi.

Những ngày xa anh, em không còn ghé thăm những nhà sách cũ nữa. Thói quen sưu tầm sách cũ cũng không còn. Từ ngày đó đến giờ tủ sách của em vẫn vậy, chẳng thêm được gì.

Những ngày xa anh, em trở nên lười biếng, ít khi thức khuya, dậy sớm học bài... vì bây giờ bên dưới lầu không còn anh thức khuya ngồi vẽ nữa, cũng như không còn ai mỗi sáng chạy lên phòng, vỗ đầu và nói với em là "Anh đi làm nha."

Những ngày xa anh, em dường như quên luôn bản thân mình. Ngày xưa, thỉnh thoảng anh thường hay nhắc nhở nên mua đôi giầy mới (vì giầy cũ quá rách), hay một chiếc áo khác (vì áo này không hợp). Còn bây giờ, cũ hay mới, hợp hay không hợp, em đều mang, đều mặc hết, em không còn quan tâm đến cách nhìn, cách đánh giá của mọi người xung quanh đối với mình.

Những ngày xa anh, em cũng chẳng quan tâm đến sức khỏe của mình. Nếu ngày ấy, cùng anh, em không thích ghé những quán ăn lề đường (vì sợ là không vệ sinh), thì ngày nay ở chỗ nào em cũng có thể ăn uống được, mặc kệ ngon hay dở. Chủ yếu ăn để sống.

Những ngày xa anh, em chẳng còn biết đến mọi thứ bên ngoài. Thành phố thay đổi ra sao, mỗi năm có bao nhiêu lễ hội, em mặc kệ hết tất cả. Mỗi ngày đi làm, đi học, đi dạy rồi lặng lẽ về nhà.

Những ngày xa anh, cảm giác hạnh phúc, ghen tỵ, ích kỷ, giận hờn trong em không còn nữa. Em sống như một người vô tình, ai làm gì mặc ai. Việc yêu thương và hờn giận đối với em bây giờ là rất phí thời gian.

Và những ngày xa anh, nước mắt của em chẳng còn chảy nữa...

Nhớ anh nhiều...

Binh Pháp cưa gái (phân tích các sai lầm thường mắc phải)

Cưa Gái! bắt đầu từ 2 nội dung cơ bản. Phàm cái gì vững chắc cũng phải bắt đầu từ gốc gác chứ, theo thuyết không Tử, vậy cứ thế mà suy luận

1. Gái là gì?
2. Tại sao phải cưa gái?
3. Phân loại gái
4. Đặc điểm đặc thù của gái?

Cái này chủ yếu là để giúp các bác giai nhà ta kiếm được người thôi chứ không phải là khinh thường chị em con gái gì đâu nhé ; xin chị em chớ phiền lòng. Ai có kinh nghiệm gì thì truyền cho các bác giai cái nhể

1. Gái là gai sắc.

2. Phải cưa gái để cho đỡ phí công thầy trò dạy nhau kưa .

3. Gái có 2 loại: Gái có chồng và gái chưa chồng:
+ Gái có chồng có 3 loại:
- Gái đang sống với chồng
- Gái bỏ chồng
- Gái bị chồng bỏ.
+ Gái chưa chồng có 1 loại: gái chưa chồng

4. Đặc thù của gái:
- Ghét đàn ông không thích mình
- Căm thù đàn ông bỏ rơi mình
- Yêu đàn ông không yêu mình
- Bỏ rơi đàn ông theo đuổi mình
- Thần tượng đàn ông không có thật.

Lời bàn: Ngày xưa cứ tưởng là cưa gái khó lắm, nên cứ nhất quyết giữ gìn sự ngây thơ trong trắng của mình, không thể nào để chúng nó lừa được
Đùa chứ thấy cưa gái thì dễ, on hay off đều dễ, nhưng cưa để gái thích mình là một chuyện, còn để gái yêu mình chân thành thật lòng, để có một tình yêu tử tế không phải dễ đâu. Ý tui ở đây là cưa đối tượng mà mình đã chấm vừa mắt rồi. Chứ còn riêng ngày xưa đi kưa ai là người đó chết, thề không nói điêu; mà đấy là mình toàn cưa các chị với em mà mình thấy "hay" nên nổi tính tò mò.

Gái linh tinh thì cưa làm gì cho mất thời gian. Còn để cưa được một gái tử tế - tử tế theo nghĩa gái có nhân cách, có ngoại hình, có tâm hồn ở mức bằng hoặc hơn chị em đang du học thì không khó nhưng cũng không dễ như ta tưởng.

Dĩ nhiên một số liền anh sẽ bảo gái thì chỉ cần chân dài mông cong là được. Báo cáo một cách chân thành với các anh là cái ý chỉ nhất thời thôi; còn sau đó các ấy sẽ thấy chán ngay. Chân dài mông kong không thể thay thế được tất cả đâu. Suy cho cùng mục tiêu ở đây là tìm bạn đời tử tế; còn cưa kéo vui vẻ thì chỉ cần à ơi mấy câu là gái đổ ràm rạp, cần gì thủ pháp cho nó dzắc dzrối.

Quay lại chuyện gái tử tế yêu mình. Thật ra thì không có gái linh tinh hay gái tử tế. Gái (và giai) nào cũng có phần linh tinh và có phần tử tế, mà thực ra cũng chả biết nên định nghĩa phần nào là linh tinh và phần nào là tử tế cả. Không có một khái niệm tổng quát và đúng với mọi người. Tất nhiên, nếu một ngày đẹp giời ta phát hiện ra là gái giả vờ tử tế, thì ta sẽ chuyển từ bảng tử tế sang bảng linh tinh. OK?

Tuỳ theo khái niệm tử tế của từng người mà bàn, nhưng nhất thiết phải là các giá trị tinh thần (chú ý: biết nấu cơm, biết khâu vá và những thứ tương tự đều là các giá trị tinh thần cả: không thể nấu cơm ngon nếu không đặt tinh thần vào việc nấu cơm) . Một mặc định chung của phần lớn các bác giai là các em chỉ thích tiền không thể xếp vào hàng tử tế được (mặc dù ai cũng biết là em nào cũng thích tiền cả, và vì đây là mẫu số chung rồi nên không cần tính tới).

Không cần cưa mà gái vẫn đổ, thực ra cũng chỉ là một trong các thủ thuật cưa gái mà thôi. Nó có thể gọi tên là "đặt bẫy". Mặc dù có vẻ như ta không cưa gái, nhưng thực ra thì các loại bẫy sập, bẫy lưới... của ta đều giăng khắp nơi trên mỗi con đường mà gái đi qua. Còn kệ bố chúng nó, để yên ông làm việc, thì hoá ra lại là việc làm của kẻ thất bại, yếm thế. Không thể gọi là cách hành xử của người quân tử.

làm được vậy là thành chính quả, là đã đạt đến mức thượng thừa. Đạt đến trình độ này, thì khi gặp một gái, ta có thể biết chắc là cưa thế nào thì gái chắc chắn sẽ đổ, có thể định lượng ra được là ta sẽ mất bao nhiêu thời gian, mất bao nhiêu khoản tình phí, và tốn khoảng bao nhiêu neuron thần kinh... Gái có đổ ta hay không, hoàn toàn là do chính mình quyết định. Tuyệt nhiên gái không có sự lựa chọn.

Lời bàn: Biển học vô bờ, mà biển gái thì cũng vậy. Không ai có thể dám tự nhận là mình giỏi. Khối kẻ cũng trầy da tróc vẩy đau đớn tội nghiệp không ít lần, mà gái cũng vậy, khối kẻ phải điên cuồng điêu đứng vì giai không ít bận.
Ngu thì chết chứ bệnh gì?

Có kẻ hỏi: Làm sao để gái tự động kưa mình? Rồi sau đó mình sẽ ngồi chờ... sung rụng...!
Tuy nhiên cũng có các sai lầm ấu trĩ của của con giai là ngay từ đầu, vi đã tiến hành định nghĩa và phân loại gái. không hiểu rằng mỗi gái một khác nhau kinh khủng. Thậm chí cùng một gái nhưng trong mỗi thời điểm lại mỗi khác nhau. Tôi chỉ tính thoáng ra thì hệ số lấy mẫu khoảng 5s/lần. 5s trước các bác thấy tính chất gái thế này, thì 5s sau đã khác hẳn. Cứ áp dụng cái kiểm tra sai số (cả phân tích nội và phân tích ngoại) cho việc đánh giá tập mẫu phân tích là biết ngay mà.

Con gái giống như một trận đồ bát quái, bốn phương tám hướng đều có cửa trận khiến ta cảm thấy chỗ nào cũng có thể tấn công vào. Nhưng tấn công sai đường là tạch ngay. Mỗi một gái, dù biến ảo như thế, nhưng bao giờ cũng có một và chỉ một cửa Sinh, hễ đánh vào là thắng. Nghệ thuật nằm ở chỗ nhận biết cửa Sinh này. Kẻ làm tướng ra trận, không phải cứ tả bổ xiểng cậy trâu bò lỳ lợm mà được, điều quan trọng là phải "biết".các bác giai đã OK? chưa nào.

Gái thực biến ảo khôn cùng, bây giờ thì thích cái này, năm giây sau lại thích cái khác. Tuy nhiên, ngay cả thứ phức tạp đến như gái cũng có quy luật. Nắm được quy luật là thắng. Vậy quy luật nằm ở chỗ nào?

Bất cứ một gái nào, trong thâm tâm đều cảm thấy mình đặc biệt, có điểm giá trị khác người và hơn người. Cụ thể hơn thì mỗi một gái đều có một điểm mà gái cực kỳ tự hào, điểm đó khiến gái thấy mình khác biệt với thế giới. Có thể là chân dài mông cong, có thể là trí tuệ trác việt, có thể là tâm hồn nhạy cảm, có thể là một vỏ bọc mạnh mẽ bao quanh cái yếu đuối, cũng có thể là nỗi cô đơn mênh mang, tình thương vô bờ của nữ tính.... Đôi khi gái sẽ thể hiện ra với cách tự nhận định: "ngang ngang khó bảo", hay "hạnh phúc là RIÊNG TƯ"... vân vân. và vân vân phải không ạ.

Nhưng, để xác định đúng, thì lại phải không được bộp chộp. Có thể gái thể hiện ra là thế này, nhưng yếu điểm của gái lại nằm ở chỗ khác mà kẻ làm tướng ra trận bắt buộc phải có sự tinh tế để nhận ra. Gái rất giỏi tung hoả mù. (Theo bầy tôi nhận định, gái càng tỏ ra cá tính, thì càng dễ nắm bắt, càng dễ cưa. Bởi lẽ càng cá tính thì chúng ta càng có nhiều thông số để phân tích.)

Bởi vậy mà, có câu hỏi cưa gái, có cần phải năng khiếu không? Có người (giai) mới ở tuổi mẫu giáo đã có khả năng quyến rũ người khác phái, bởi ku ta đã biết nhường bạn gái kẹo, hoặc xoa vết xước của bạn gái, thế là trong sự hồn nhiên vô thức, gái đã rất thích chơi cùng. Còn những ku mà tranh giành kẹo, hay trợn mắt doạ nạt bạn, hay giựt tóc bạn gái, thì gái vừa nhìn thấy từ xa đã khóc ré lên, vậy nghĩa là anh ta ko có năng lực cưa gái bẩm sinh. Hê hê hê...

Dưng, lại cái chứ 'dưng", có lẽ, thiên tài của bất cứ thể loại lĩnh vực gì, cũng chỉ 1% là năng "khướu" còn 99% là mồ hôi và nước mắt. Thiên tài kưa gái cũng vậy.

Qua những trình bày ở trên, thì bầy tôi thấy rằng sinh ra không những không có năng khiếu cưa gái bẩm sinh, mà còn không chịu rèn luyện, không chịu nghiền ngẫm lý thuyết của các cao nhân kưa gái (hoặc chưa gặp được lý thuyết), không chịu tích luỹ vốn sống, dẫn đến việc thực hành quá ư lầm lạc, thất bại ê chề.

Mỗi khi tiếp xúc với một gái, nên cố gắng giữ cho tâm không động, lòng không rung, dùng lý trí để phân tích. Giai cần cố gắng tìm cho ra cửa Sinh hay nói cách khác là điểm cái gì mà bầy tôi nói trên. Chỉ cần các Giai xác định đúng, thì hễ tấn công vào là sẽ thắng lợi, tôi xin cam đoan đấy.

Bản lĩnh thì tui có thừa nhưng rất tiếc là bầy tôi đã đến cái lúc và cái tuổi lười nhác rồi.vừa làm cốc sochu đi ngu thôi *ttất nhiên là ngủ một mình......
Tại sao lại là Gái, mà không là con gái, chỉ đơn giản vì tần suất từ con gái sẽ xuất hiện rất nhiều lần trong bài viết, vì thế gọi gái là cách gọi đơn giản mang tính quy ước, cũng giống như trâu, chỉ do quy ước mà ra nếu như không muốn gọi là bò (ĐĐK). Sự rút ngắn này là cần thiết bởi nó tiết kiệm thời gian cho người đọc trong những trường đoạn lý luận mà gái sẽ không là từ gây nhiều quan tâm, cũng đồng thời giúp người viết theo đuổi nhanh hơn ý tưởng vốn đã mãnh liệt như triều dâng. người viết không có ý ám chỉ chị em phụ nữ nhà ta mà chỉ giải thích thuật ngữ cú pháp trong tiếng Việt.

Lời lẽ trong Đạo Đức Kinh vốn khúc chiết, uyên thâm, luận về hai chữ Đạo Đức, Tạo Hoá, Trời Đất, vạn vật, và những phương pháp huyền bí để tu luyện đắc thành bậc Thiên Tiên, để đạt được đến cõi miết bàn. . Cái gì gây sướng thì đều giúp ta thành tiên cả. Ăn được, ngủ được thì sướng, ra đường mặc cái áo cả ngày,được khen đẹp sướng, tất cả những thứ đấy cũng là cách để tu thành tiên cả. Và trong trăm ngàn cách tu tiên, đi lẽo đẽo theo gái cũng là cách làm cho con người ta hứng khởi, sảng khoái và được sung sướng, bởi nó là một cách tu tiên mang đầy tính bản năng, rất bản năng các bác giai a.

Mục đích của người viết, không ngoài ý tưởng làm một cuốn cẩm nang, dưới ngọn đuốc lý luận sắc bén trong Đạo Đức Kinh, bày về cách đẽo gái, vốn là chủ đề mà nhiều anh giai nhà ta ngày đêm quan tâm, đọc sách đọc vở, lang thang trăm nghìn trang mạng mà không thấu hiểu, chiều chiều bứt cỏ ngồi khóc mà nhìn hoàng hôn rồi tự gào lên : Gái ơi, ta cần ngươi. !!!!!!

Gái khả gái phi thường gái
Đẽo khả đẽo phi thường đẽo

Nghĩa là :
Gái mà gọi là gái không phải gái bình thường
Đẽo mà gọi là đẽo không phải là cách đẽo bình thường

Thường ở đây có ý nghĩa là mãi mãi, là luôn luôn, bất biến, dù mọi vật biến đổi nhưng nó tự không đổi. Gái thường chỉ gái luôn là gái, tức là gái có quy tắc, gái nhàm chán, gái đơn điệu.

Ý muốn nói :
Đẽo gái là một nghệ thuật bất thường của những đối tượng bất thường. Muốn đẽo gái mà đạt thành tựu thì cần phải khác biệt, cái khác biệt mà ta vốn nghĩ ta không thể, ta không có, ta không nói, nói đến mà không nghe, có nghe mà không hiểu, hiểu rồi thì chẳng biết làm gì, lúc đó mọi việc đã thông suốt, rồi thì cứ việc ngồi đó, thành tựu sẽ rưc rỡ, lưu danh đến tận ngàn thu.......

Gái, em là ai ?
Trời có gái mà xanh, đất có gái mà yên, biển có gái mà đầy, vạn vật có gái mà thành. Gái là gốc trời đất, được ví như cánh cửa khép mở, có hình thù cụ thể mà lại hư không, khó thể nắm rõ, không sáng ở nơi rực rỡ, không mờ nơi tối tăm. Vạn vật chuyển động theo một vòng tròn khép kín, tất cả bắt đầu từ « có », có lại bắt đầu từ « không ». Lời nói hợp với gái vì vậy mà nghe như ngược đời. Hiểu được gái thật là muôn vàn khó khăn, càng cố gắng tìm hiểu thì gái lại càng bí hiểm, khi ta chẳng chú ý đến thì gái lại hiện diện bên ta tỏ vẻ gần gũi.

Không có từ nào có thể diễn tả được, nhưng khi ta muốn nói tới, ta vẫn phải mượn ngôn từ nên thôi đành tạm gọi gái là GÁI. Gái là bất cứ điều gì và mọi chuyện đều do đó mà sinh ra. Bởi có trong mọi vấn đề nên Gái luôn hiện hữu. Lẽ thường tình, giai nhắc đến gái như nhai cơm nhai gạo, mở mắt là thấy gái xung quanh, nhắm mắt thì bóng hình gái lại lơ lửng phía trước, giai không tránh và vì vậy giai luôn sống cùng gái.

Đức Lão Tử mô tả :
Hữu vật hỗn thành, tịch hề liêu hề, độc lập nhi bất cải, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu. Ngô bất tri kỳ danh, tự chi viết Gái, cưỡng vi chi danh viết mĩ nhân.

Dịch nghĩa là :
Do sự hỗn hợp mà thành, vừa trống không, vừa yên lặng, đứng yên một mình mà không biến cải, trôi đi khắp mọi nơi mà không thôi, có thể làm mẹ đẻ của thiên hạ. Ta không biết tên gọi là gì, phải đặt tên cho là Gái và gượng gọi đó là mĩ nhân.

Ở đời, có nhiều gái thường tự hào là người thông minh, những gái đó thường nghĩ bậy rằng những ngóc ngách trong tâm hồn giai nào đến kưa cẩm gái đều thấu hiểu, đều đi guốc trong bung giai.

Cũng có khi là thật mà cũng có gái đó tự huyễn hoặc mình, nhưng cái sự huyễn hoặc dở hơi cám hấp đó lại làm khối chú giai nhiều lần mặt ngây dại và giật mình thon thót. Chết thật, yêu rồi thì lòng mề gan ruột biết giấu vào đâu?

có thể dẫn chứng cụ thể mấy khía cạnh sau"
a. Có những giai đã mơ mộng gặp cảnh đó đó liền trần tình: à thì là anh, là anh nghĩ tâm hồn ai nó cũng có chỗ nông chỗ sâu, chả mấy khi dễ phơi ra, chả mấy lúc được sẻ sớt, cái loại bao biện ấy thì may ra còn sống sót còn đường để về với thầy u.

b. Còn có loại giai hãi vãi hết cả đứng chôn chan 1 góc tối để giữ cho riêng cái hồn nó bay nó bổng. Loại ấy thì rồi có khi lang thang 1 mình ngoài đường cả đêm, tay cầm cành hoa, hát hỏng vớ vẩn là cái điều sẽ đến chẳng chóng thì chầy, rồi cha mẹ lại thấy con bị điên vì tình lúc nào chả hay.
c. Có những giai thì lại sợ gái nó hiểu hết mình rồi thì mình sẽ đánh mất cái mình, mất cái cái tôi, cái riêng tư của mình, đấy cái mình là cái giở hơi nhất, nhưng cái loại ấy thì vì nhờ bản lĩnh (vẫn có cái của riêng mình) rồi sẽ chiến đấu được.

Bởi vậy, gái khôn là gái sẽ tỏ ra là chả biết gì, các bác cứ yên tâm. Mà gái khôn nhiều thì không có mà ít thì khối, nên các bác giai cứ thế vác cưa mà chạy, mà đâm sầm vào rồi cất lời xin lỗi.

Còn gái cho là mình biết hết thì nói toẹt ra rằng thôi ông xin em, em hãy bớt chút dại thương lấy mình cho ông bà bô sớm có cháu bế cháu bồng, cho nó vui cửa vui nhà. Ông xin em, trong tình yêu xin em đừng quá thông minh.
Ông chả sợ cái thông minh của em đâu nhưng em bớt chút thì sẽ bớt dằn vặt. Ông xin em, em hãy bớt dại (chứ không phải bớt khôn đâu nhé) để hiểu điều ông vừa nói được không.

Thuận tình thuận lý, đẹp cả lời ăn tiếng nói, đẹp cả nét ở dáng đi thế mà gái dại đấy cũng không khôn lên để hiểu thì chịu hết thuốc chữa. Kiếm cửa khác mà đặt cược đời mình thôi.

Còn nữa, giai nào gặp gái dại đó đầu óc mụ mẫm hết cả rồi, không cất nổi lời để rồi chuốc đau khổ triền miên thương nhớ thì cũng hết thuốc chữa.đúng là"
Ngu thì chết chứ bệnh gì"

Lời bàn: Thiên hạ nhân, thiên hạ tài, cốt tử phải nhớ là cái loại mà khôn quá đến mức làm cho giai đi cũng dở, ở còn dở hơn thì nên nhanh chóng đeo vào tay gái đó cái nhẫn cho được việc cả đôi đường. Đã rắp tâm vác kưa ra khỏi cửa thì nói chung nên trước khi đi cứ làm đại từ 2 cho đến n viên thuốc liều (tùy từng cơ thể) là tốt nhất

ngu thì chết, nhưng đừng chết vì thiếu hiểu biết
Trong thuật xử thế có viết, sống ở đời khôn CHÊT, dại cũng chết, mà chết trước, chỉ Biết thì mới Sống, đẽo gái cũng thế, ngu thì chết trước,chứ bệnh tật gì đâu, mà đừng ngu vì thiếu hiểu biết các bác giai nhể.
theo khổng tử" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng*, vì vậy các bác giai phải nghiên cứu để đánh vào cửa *Sinh* của Gái. Nói vậy gái bảo cứ lý thuyết suông không bằng cồ C....chó. vậy chứ cứ xoạch một cái là xong hoá ra là đi Mia và Cheongyangni a, !!!!!!

Các cao nhân thường nói gái có cá tính bằng giời thì cũng không nằm ngoài quy luật tự nhiên: Thích được ở thế bị động.

Phải nói ở điểm này đời gái kể ra cũng khổ. Gái có xinh bằng giời giỏi bằng giời cũng vẫn thích có một anh người yêu đủ mạnh để còn chô được gái, cho gái làm phái yếu một cách thoả mãn. Và chỉ như vậy thì đối tượng của gái càng cần phải đề cao tính chủ động của giai trong việc kưa gái.

Vậy thì kưa gái dễ quá còn gì nữa mà phải bạn. Vâng xin thưa là dễ thật nhưng cũng khối kẻ chẳng được công thành danh toại.vẫn nuốt nước bọt mà thèm Nguyên nhân thì quá rõ rồi, thiếu hiểu biết, không chịu học hỏi, ngu thì chết chứ bệnh tình gì.*nhắc lại)

Thực tế thì vấn đề kưa gái có thành công hay không nhiều khi quan trọng lại nằm ở chính bản thân kẻ vác kưa. Trên kia có nhắc đến là phải uống thuốc liều, được thì được mà không được thì tập thể dục và đây nói thêm về loại giai tài năng xuất chúng, trí tuệ uyên bác, tiền nhiều như lá mít, tiền vào như nước sông Hồng,tướng mạo đường đường, ăn nói đĩnh đạc thỉnh thoảng lại hơi mít ướt thì thử hỏi đi đến đâu có gái nào mà không đổ? Loại giai ấy thì đánh khắp thiên hạ, dẫu không kưa thì gái cũng đổ mà thôi.

Cho nên bí quyết kưa gái, thực tế không hẳn là nằm ở nghệ thuật cưa cẩm gái, chiều chuộng gái, tỏ ra ga lăng với gái. Những cái đó vứt, vứt hết, để dành cho kẻ kưa gái tầm tầm áp dụng mà thôi.

Có kẻ lại cười lớn và hỏi, thế này thì chả hóa ra lại khác so với lý luận đã trình bày hay sao? Xin thưa rằng không có gì khác cả, có chăng chỉ là khác cái nội dung cho từng tình huống do bởi gái thì thiên biến vạn hóa mà các bối cảnh cụ thể cũng thật là khác nhau khó lường. Các bác thử nghĩ xem, phàm là những bậc cao thủ sẵn có tài năng, sự nghiệp, thì chúng ta ngoài việc bớt chút thời gian tìm hiểu đặc điểm của gái, tâm lý gái, điểm yếu của gái, cửa "sinh" của gái... (như đã bàn ở trên) thì cũng nên để dành thời gian, công sức, trí tuệ, tiền bạc vào những lĩnh vực của đàn ông, đó là sự nghiệp, đó là học vấn, tiền bạc, quyền lực... Khi tích luỹ cho mình được một CV thâm hậu như thế, tự khắc đi đến đâu gái đổ đến đấy, khỏi mất công kưa mà làm gì cho hao sức, hao thời gian.

tôi xin cam đoan là nói đã uốn lưỡi đủ 07 lần
giai tơ sẽ thắc mắc, nếu đàn ông chỉ dồn sức vào sự nghiệp, công danh, học vấn thì liệu có thành một thứ ngờ ngệch, để rồi bị gái lừa hay không?thành gà công nghiệp hay không? Quả thật, lối nghĩ như vậy đúng là chỉ có ở bọn giai tơ. Cái hình mẫu một thằng giai tài năng, cả ngày cắm đầu vào sách vở, mắt cận vài đi ốp,lên đời kính liên tục, uyên bác trong lĩnh vực chuyên ngành mà lại ngờ nghệch, nực cười trong tình trường, để làm đích lừa cho mấy gái khôn e rằng đã là chuyện xưa như Diễm cuả nhạc Trịnh.

Thời nay giai giỏi thì không có giai khờ, mà đã khờ thì lại không giỏi. Cũng có thể có trường hợp cá biệt nhưng tui thấy hiếm lắm, mà không trước thì cũng sẽ tuyệt chủng hết.

Còn phàm với những loại giai tài giỏi, tiền bạc sự nghiệp ngon lành, sống thì tình cảm, tâm lý thì với gái chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết được gái nào chân dài, gái nào chân ngắn, gái nào fertile chỉ cần nói dăm ba câu cũng biết được ngay gái nào thủ đoạn, gái nào ngây thơ, gái nào ranh ma,gái nào cưa sừng làm nghé, gái nào chân thực..... Bởi phàm đã giỏi thì phải từng trải, mà đã từng trải thì đời không thể lừa nổi, dẫu gái cũng vậy thôi. Cho nên chuyện gái khôn lừa trai giỏi bây giờ hầu như là chuyện ảo tưởng, chỉ cốt ở chỗ trai có cho lừa hay không mà thôi.

Cho nên nghệ thuật kưa gái tối cao, lại chính nằm ở chỗ không thể hiện chút gì là kưa gái. Đâu đó phải có lúc cứ cắm cúi mà lo cho sự nghiệp, học vấn thì tự khắc tới đâu gái theo tới đó, tiến là thắng, cưa là đổ thôi à.

Còn nếu không làm được điều này, mà chỉ tối ngày ngồi lo phân tích tâm lý gái, lo chiều chuộng gái, thì dẫu có cưa được cũng không giữ được.cũng đổ về kẻ khác. Đoạt thành đã khó, giữ còn khó hơn chính là ở chỗ đó vậy.

Đấy là chỉ nói đến chuyện kưa, còn chuyện cẩm (lấy làm vợ, hoặc chồng) thì sao? Nếu chuyện kưa nằm cốt ở bản lĩnh của mình, thì chuyện cẩm phức tạp hơn rất nhiều. Đã là đàn ông, trước sau cũng không tránh được chuyện cẩm. Mà chuyện cẩm đó thì hầu như là mục tiêu của mọi gái trên cõi đời này. Giai xưa nay kưa gái đôi khi chỉ để mà kưa, nghĩa là kưa mà không cẩm, cũng có khi kưa để mà cẩm; còn gái cưa giai xưa nay đều không ngoài cái đích là cẩm.

Chuyện cẩm với gái quan trọng là thế, nên giai cũng phải cẩn thận vô cùng, bởi vô phúc mà cẩm phải gái chẳng ra gì coi như tiền nhiều bạc lắm, chức to thế trọng cũng chỉ là hư không. Nên chuyện cưa thì không cần phải quan tâm nhiều đến gái, còn chuyện cẩm thì lại phải chú tâm. Trong hằng hà mênh mông vô số gái quanh ta, chân dài mông kong bây giờ nhiều lắm, phải chọn gái nào để kưa cho đáng kưa?

Vấn đề chính ở chỗ đó.
Gái ở đâu cũng thế, nước nào cũng vây, màu da, tôn giao... gái tồn tại trên thế gian này đều có nhưng đặc điểm chung, các bác giai nhà ta đọc bài trích dẫn về Lưu học sinh đây tham khảo nhé, không lại chết vì thiếu hiểu biêt !!!!!!

"Đối với Vinh, có lẽ vùng đất phì nhiêu phía Nam đã nuôi dưỡng anh trở thành người khá cao lớn, to khỏe so với sinh viên Việt nam bình thường, làn da trắng trẻo của anh khiến khối cô gái lưu học sinh phải ghen tị. Anh là người khá thành đạt trong cơ quan ở Việt nam và cũng mau chóng được cử đi nước ngoài học. Khi nghe tin anh kết hôn với một cô Srilanka đen như củ súng, mọi người đều ngạc nhiên không thể hiểu nổi, có lẽ VN hết đàn bà cả rồi chăng? Cô Srilanka nếu mà là đàn ông thì cũng thuộc loại xấu giai. Anh thì từ đó luôn trốn, rời xa với cộng đồng người Việt. Thằng bạn người Tàu cùng Lab rỉ tai :’Thằng bạn VN mày bị sập bẫy rồi, đứa Srilanka nó có thai rồi bắt lấy, ông giáo tuyên bố trước Lab: Một là anh lấy nó, hai là trở về nước’. Rồi sau anh cũng dần quay trở lại với mọi người sau khi vợ sinh con. Trong một bữa rượu đến gần sáng, anh kể với tôi hết cả câu chuyện. ‘Chẳng biết tại sao lúc đấy mình lại thế, biết là nàng người Srilanka theo đuổi, mình luôn tránh né vì nàng hơn mình gần mười tuổi. Nhưng trong một buổi tiệc giao lưu, mình say quá. Mình cũng chẳng nhớ là ai dìu mình về nhà nữa. Đến sáng hôm sau thì mình mới thấy đối tượng cũng trong trang phục Eva mặt đầy hạnh phúc nằm bên cạnh. Mình giụi mắt đến bốn lần mà vẫn không tin đó sự thật. Rồi chuyện đấy xảy ra. Nếu biết tin mình bị đuổi về thì bố mẹ mình chết mất. Rồi nghĩ đến bộ mặt đắc thắng của mấy kẻ trong cơ quan khi mình quay trở về, mình không thể chịu nổi, mình đinh để lúc học xong rồi sẽ biến. Nhưng đến khi vợ đẻ ra thằng con trai giống mình như đúc, mình biết là đành phải chấp nhận, có lẽ là số trời rồi…’

Phàm là đã gọi là cưa gái , thì điều tối kị là 2 chữ chân tình . ở đây tôi không đề cập đến Cẩm (đã bàn ở trên). Một sự thât trần trụi là 2 chữ này chỉ nên thêm vào cho hương thơm, cho thêm mật ngọt để rủ bướm xinh đến bu đầy mà thôi .

Chân tình chỉ có ở Gái xấu , ít trai tán và hay nghĩ nhiều . Gái này chẳng có gì ngoài mảnh yếm rách , lấy tấm chân tình làm thân hộ vệ . Vì sợ một mai chàng bỏ ra đi . Với gái này chỉ cần rót mật vào tai , nghe như gió thoảng , rủ rỉ chân tình là coi như có thể đưa gái vào cõi thiên thai, mộng hoa trang…..

Gái xinh thì chỉ nghĩ đên 2 thứ . Đó là Tiền và Sex . Thực tế cho thấy Gái ấynhọn mông cong , chân dài từ giường nọ sang giường kia.....thì thường không sợ một ngày tình yêu vỗ cánh . 2 chữ chân tình chỉ là phù phiếm, viển vông.... . Một thứ hàng xa xỉ mà Gái này dsk thèm mơ ...Mà chữ rõ nhât để biểu hiện ở ý nghĩa này là Sướng. loại gái này tất cả các giai đều;

" Đối với em anh chỉ là hạt cát
Trong muôn vàn cát bụi của đời em"

Với gái loại này ,loại điếu cày uỷ ban, có tiền thì nên đến , không tiền thì nên thoái . Ngoài ra còn phải biết khả ố một chút . Bởi gái rất thích tuổi con Mùi.... Không tuổi Mùi thì cũng nên thoái thác….

Thực tế cho thấy trai nào hào hoa , biết đốt tiền đúng lúc , biết hái hoa đúng kì thì thành công . Gái xinh cũng chỉ thích loại hơi lưu manh , gọi là lãng tử ....

Nên cũng than cho nhân tài đất Việt cũng có lắm kẻ tài cao, đường đường một đấng anh hào mà thương thay , kết quả cũng chỉ là được Gái Xấu , nghĩ nhiều và mơ mộng hão ....
Còn đến như hạng tự cho mình là kẻ sĩ . Gái vén áo , cởi mành ..cho tràn tinh khôi và mãnh liệt thì giả bộ làm ngơ , giả vờ trời lạnh . Hạng này thì đến hơn 30 năm sau kể từ khi mở mắt chào đời thì súng cũng chỉ để lau chùi , chứ đâu có thể ra chiến trường được ...
Thật ra thì không phải cứ cậu giai (giai) nào biết nhường kẹo hay xoa vết xước cho bạn gái (gái) mà đã được yêu ngay đâu. Cũng như chẳng cứ giai nào hiếu động ngông nghênh, củ chuối, củ su hào, khoai lang, bổ củi cả bồ cũng có thể làm cho gái sợ khóc ré lên.

Vấn đề ở đây là giai không nên hoặc quá chu đáo tỉ mỉ âu yếu thủ thỉ (là những đặc trưng của gái) mà cũng không nên quá bợm trộm lôm côm như giặc cướp.

Trước hết phải nên hiểu thế nào là quân “địch” và loại hình “địch” (tức là cũng nên có sự sơ bộ phân loại đấy ạ),đặt ra mục tiêu của mình, hiểu rồi thì mới hòng mong trăm trận trăm thắng, hì hì.
Khi gặp gái có tâm hồn mênh mang trong sáng (đi kèm với cả tin), ngang ngang khó bảo,đôi lúc lãng ru lại ngất ngây con gà tây thì cái cần nhất với giai đang muốn làm đối tác đó là bản lĩnh, cá tính mà lại biết cả thủ thỉ tâm tình một cách rất hồn nhiên. Với gái này nếu giai nào bạo một cách trơ trẽn thì không ăn thua vì gái sẽ sợ chạy luôn. Giai nào hơi lạnh lạnh một tí, xa xa gần gần, có thể control được cái ngang ngang của đối thủ thì giai đó khá hấp dẫn và sẽ làm cho gái cảm thấy nhỏ bé run rẩy đấy ạ.

Loại gái này thường được gọi yêu là “kẻ phá rừng”, tức là cái sự yêu hay ghét thường được thể hiện ngay từ những giây phút ban đầu. Đúng receiving frequency, lôi cuốn được thì gái sẽ hào hứng để mà dám đi theo đến cùng chẳng còn để ý gì đến các đối tượng khác. Nếu không đúng tần số thì gái sẽ đốn luôn, khỏi làm cây si cho gái gai mắt. Nhiều giai gặp loại gái này dù rất thích nhưng đôi khi mắc phải sai lầm ở chỗ nghĩ là gái cá tính, khó giữ được lâu mà đâm ra chần chừ rồi chẳng làm được cái zì. Nhưng thật ra gái loại này hiền (nghịch vẫn có thể hiền) và khá thẳng thắn, chân thành cho nên "dễ thì rất dễ mà khó thì cực khó".

Loại gái khác tạm gọi là "tiều phu đốn củi" thì các giai phải "mưu mẹo" hơn. Tức là gái này khôn khéo hơn loại gái trên ở chỗ "các giai cứ việc thể hiện bản lĩnh cưa cẩm, gái vẫn niềm nở vui vẻ, “vẫn e thẹn, tình chong như đã” rồi từ từ đốn dần những cái cây vô nghĩa,từng chú gà công nghiệp béo phì, cuối cùng chỉ giữ lại một cái the best of the best" . Với loại gái này thì thật ra rất khó đoán, nhưng cũng vì thế mà khá hấp dẫn. Các giai không những phải điều chỉnh sao để bắt cho đúng tần số với gái mà còn phải chịu khó rèn luyện sự nhẫn nại. Loại gái này mà xinh đẹp + khéo léo thì không bao giờ có chuyện tối thứ 7 ngồi không ở nhà. Không giai này rủ đi chơi thì lại có giai khác, mặc dù gái chưa có ý định lăng nhăng linh tinh gì sất, có chăng chỉ là cái ý định thẩm định chất lượng gỗ. Nhưng nếu gái xinh đẹp + quá khôn khéo, sắc sảo thì các giai cũng dễ zén. Với loại gái này để cưa đổ là cả một nghệ thuật bài binh bố trận.một là đổ, 2 là tha cho em, bỏ của chạy lấy người…..
Về bản chất “Tiều phu đốn củi” thường có bản chất rất hãnh tiến và ưa hư vinh, ấp ủ hoài bão,tức là sẽ chọn giai nào (nếu có thể thì thành chồng) mà chồng đó phải là niềm tự hào của mình, làm mình nổi bật, làm gái khác them, phảI nhỏ rãi …- đây có lẽ là một điều hết sức sai lầm vì hạnh phúc là một thứ HOÀN TOÀN RIÊNG TƯ.

Nguyên tắc cơ bản nhất với loại gái này là: NHIỀU TIỀN hoặc TỎ RA NHIỀU TIỀN cộng với tỏ ra thêm rằng anh KHÔNG CHỈ có tiền (tức là còn có một tí tâm hồn). Thế với gái này, nếu mình chưa có tiền thì sao? Thì làm cho gái tin mình SẼ có tiền (vì mình có THỰC TÀI ĐẶC BIỆT), hê hê..
Nhưng cưa gái/giai không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là làm sao để có thể thực lòng mãi mãi yêu gái/trai cơ.
lâu nay đi dọc đó đây cũng thấy một số giai có chính sách cưa gai khá đặc biệt, sử dụng cả phương thức cổ điển lẫn hiện đại, áp dụng chính sách của Mao Trạch Đông " Nông thôn bao vây thành thị, hay còn gọi nôm na la " Mặt chơ trán bóng" mặc kệ gái gét, gái chưi gái đuổi thì ông về hôm sau ông vẫn cứ đến, mãi rồi gái sẽ quen....sẽ nhớ....
phương sách này cũng có thể áp dụng, tuy nhiên chỉ phù hợp với loại giai lù, cục thịt , ... đối với các bác giai Krvn nhà ta, đường đường một đấng, chắc chẳng còn ai dùng phương pháp cổ điển này nữa.
Nói đi nói lại, nói mãi liên hồi, lý thuyết về kưa gái quả là mênh mông như trời biển. như vũ trụ bao la, Càng đọc, càng phân tích càng thấy rối tang tít mù, chìm nghỉm giữa lớp lớp sóng xô bờ... đâm ra choáng, lạI không dám vác kưa đi mất.
nói đi nói lại không bằng túm cả cụm. dưới đây là một số cụm khi vác kưa đi thì các bác giai cần chú ý.

1.Làm sao để không bị gái lừa?

Thưa các bác, chả là hiện tại ông bạn giai sát vách 3 ngày thêm một mối tình nhỏ, 5 ngày thêm một mối tình lớn , vất vả lắm lắm đấy, ông ấy than thở thế. Trong hoàn cảnh thôi thì dù sao cũng là thăng hoa như vậy, muốn hay không, các bác giai cũng phải tự trang bị cho mình kinh nghiệm để đốI phó để có thể nhận biết được một số kỹ thuật lừa giai của gái.
Nay xét tình trạng giai bị gái lừa, nhiều trường hợp quả thực là hết sức thương tâm, đến đầu 2 thứ tóc, vẫn bị lừa, kể cả loại giai đến tuổi rửa mặt thì lâu gội đầu thì chóng ở trên kia em thấy còn bị gái lừa, trẻ quịt học phí, khiến người trong thiên hạ không ai không rỏ nước mắt vì xót thương. Lại nhớ đến một cao thủ khác trên kia nói: "Điều căn bản làm nên một cao thủ tán gái chân chính, đó là luôn luôn yêu thương, trân trọng và khâm phục gái, tự đáy lòng". Bởi vậy,nếu mổ xẻ, nghiền ngẫm câu này, em của các giai cứ là xin phép lưu hành nội bộ một số cách thức tổng kết từ kinh nghiệm kưa gái, chẳng ngoài mục đích nhằm chống lại những sự lừa của gái sao.
Bởi vì, nếu giai chúng ta không yêu thương, trân trọng và khâm phục mình, làm sao ta có thể yêu thương, trân trọng và khâm phục gái nhể?

2. Hãy thận trọng khi thần tượng gái
Thần tượng gái là sai lầm mà giai mới lớn hay mắc phải, tuy nhiên đáng buồn là cũng chẳng ít giai phong trần mà đời phong cho chức từng trải cũng đã nếm mùi .

Trước một kiệt tác của Chúa, chúng ta dễ mất cảnh giác bằng cách thần thánh hóa đối tượng. Chúng ta khoác cho gái trí thông minh khá cao, tưởng tượng ra sự dịu dàng, tinh tế của gái, lòng thủy chung, nhân hậu cũng như một loạt đức tính tốt đẹp khác (những thứ mà phần lớn chúng ta từng đọc hồi mẫu giáo trong truyện cổ tích).

Trước khi trái tim bồng bột định lên tiếng đánh đồng hình thức với nội dung, một cái đầu biết dùng lý trí sẽ sực nhớ ra rằng một hình thức quyến rũ không phải lúc nào cũng gắn liền với một nội dung hấp dẫn.
Nhưng trớ trêu thay là dù ta có dùng lý trí thì trong chuyện này, cũng như trong mọi chuyện khác, gái vẫn có vai trò quyết định. Gái đã Kưa giai là đổ-Niềm hy vọng chan chứa của chúng ta có kéo dài hay không, nói chung phụ thuộc rất lớn vào khả năng đóng kịch của gái. Điều này dẫn đến một thực tế không thể phủ nhận là có những giai suốt đời không nhận ra là mình bị lừa.

Lúc ấy chỉ có thể hy vọng vào một phép màu. Đôi đũa thần kì của Harriporter Và điều thần kỳ đã xảy ra khi vào một ngày đẹp trời, với họ- những người đang mô hồng hóa gái, tình cờ đọc được bài xã luận đanh thép lên án bộ bikini của HNH (Biển nhớ). Giời ơi, cú sốc đau lòng này được những con người ấy đón nhận thế nào, thiết tưởng không nên tưởng tượng thêm.

Dĩ nhiên, về mặt lý thuyết, vẫn có những gái hoàn toàn xứng đáng làm thần tượng cho gái nói chung và giai nói riêng. Và thật may mắn, tình cờ biết bao cho chúng ta, cũng có ngườI như vậy

3. Tuyệt đối không coi thường gái
Cuộc đời đúng là số mũ của những mâu thuẫn. Nếu như bọn giai mới lớn có xu hướng thần tượng gái, thì giai từng trải lại có xu hướng ngược lại là coi thường. Điều này cũng rất nguy hiểm, nếu không muốn nói là vô cùng hiểm nguy.

Vì nếu thần tượng gái thì dù gái có lừa cũng sẽ lừa một cách tình cảm. Chứ coi thường thì ta sẽ không thể và không bao giờ lường hết được hậu quả, thậm chí là rất bi đát. "Không gì khủng khiếp hơn cơn cuồng nộ đàn bà" (Shakespeare). Cho nên em của các bác cứ chắp bút lại lời của các bác là: tuyệt đối không “lên” quá mức.

Chưa kể, sự coi thường sẽ che mờ lý trí sáng suốt của chúng ta, làm các giác quan nhạy bén của chúng ta cùn đi, và lâu ngày biến chúng ta thành những cậu bé ngốc nghếch hồI học ở trường mầm non. Như thế thì khác nào hổ bị cắt móng vuốt, như rồng không trốn trong mây, trong nước?
Trong tự nhiên, gái thường phát triển sớm hơn ta trung bình là 3 năm, và nếu bằng tuổi thì trong khi Giai còn mải đánh đáo thả diều thì rất có thể gái đã phát hiện ra những điều sâu xa của truyện người lớn. Điều thú vị là gái luôn luôn khôn hơn ta tưởng. Nói chung là trong mọi trường hợp, các bác cứ cộng vào tuổi của gái thêm 3 năm kinh nghiệm. Bởi vậy mà không bao giờ được phép coi thường gái cả.

4. Thỉnh thoảng, hãy biết nói "Không"
Rất đáng ngạc nhiên là với gái, "Yes" lại không hẳn là dấu hiệu chứng tỏ bản lĩnh của kẻ vác kưa
Một thống kê gây sốc của Viện Gallup (Mỹ) cho thấy, đa phần giai bị gái lừa lại là những bậc hay vâng lời gái.
Có sự tồn tạI hiện hữu của một mối liên hệ hữu cơ nào đó ở đây, hay nói cách khác, cần thiết phải nghi ngờ tính đúng đắn của việc cố gắng thỏa mãn mọi đòi hỏi không biên giới của gái, điều mà khá đông chúng ta đang mắc phải.
Thực vậy, thỉnh thoảng hãy biết nói "Không", ngay cả khi không thật cần thiết.

Xét về toàn cục,toàn cụm thì khi xét trên quan điểm toàn diện này việc khẳng khái nói "Không" với gái có rất nhiều cái lợi, trước mắt cũng như về lâu dài. Quan trọng nhất là ngay lập tức, nó xác lập trong mắt gái hình ảnh của một đấng trượng phu vững chắc,ga lăng biết ngoảnh mặt làm ngơ trước cám dỗ, trong một thế giới vốn dĩ đang quay cuồng vì cám dỗ. Thật là một cách chứng tỏ bản lĩnh hào hùng và hiệu quả. "Trai anh hùng, gái thuyền quyên", không được quên rằng gái, nhất là gái đẹp, thường rất trân trọng, yêu thương và chỉ khi nào bất đắc dĩ lắm mới dám lừa giai có bản lĩnh.
Việc nói "Không" ấy đôi khi còn có tác dụng như một tiếng chuông cảnh tỉnh, giúp gái nhìn lại và tự hoàn thiện hơn bản thân mình. Với khả năng suy diễn bẩm sinh, gái sẽ rất băn khoăn không hiểu mình đã phạm phải lỗi lầm gì, hay là có khiếm khuyết gì về tâm hồn và ngoại hình cần phải cấp tốc trùng tu bổ sung, thay thế, sửa chữa…

Thế tại sao phải nói "Không" ngay cả khi không thật cần thiết? Đó, đó, một trong side-effect của bản lĩnh là sự cực đoan trong cá tính…
Còn chờ gì nữa hỡi các giai, kể cả giai tơ, hãy mạnh mẽ, cương quyết lên! Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hít một hơi dài và lạnh lùng nói vào điện thoại: "Không"! Bạn sẽ ngạc nhiên, vì hiệu quả tức thì của nó.
Tuy nhiên, liệu pháp sốc này đòi hỏi sử dụng có liều lượng, nếu non tay, không cứng thì tốt nhất không nên động vào. Vì kém đi một chút là không tới, mà quá liều thì có khi hỏng ăn. Với lại khi dùng nó phải luôn trong trạng thái tỉnh táo. Những lúc gái thực sự cần có bạn, thổn thức gọi tên bạn, đừng chần chừ, hãy "Yes" ngay. Biết xuất hiện đúng lúc, chính xác thì đó cũng là một dấu hiệu của bản lĩnh.



(sưu tầm của các bậc cao thủ trong thiên hạ)

mẹ điên

Hai mươi ba năm trước, có 1 cô gái đầu bỳ tóc rối, đi đứng nói cười ngơ ngáo.

Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ.

Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền.

Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên.

Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!".

Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?".

Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có kết quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?".

Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch.

Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài.

Bà nội quay đầu đi, nuốt những giọt nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra.

Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi".

Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào.

Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...".

Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào tôi với vẻ lấy lòng. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này.

Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!".

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà.

Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn".

Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..."

Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...".

Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!".

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!". Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!".

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!".

Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Hỷ cầm đầu trêu chọc.

Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị thằng Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau.

Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ thằng Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp.

Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại họa, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt.

Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà.

Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà thằng Hỷ nhờ tới, bố thằng Hỷ hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra".

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà thằng Hỷ, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ.

Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu.

Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó.

Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành họa đấy thôi!".

Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi.

Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.



27/4/2003, lại là một Chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông.

Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được.

Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!"

Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước.

Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề.

Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..."

Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi.

Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "MẸ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!".

GIỚI THIỆU VỀ HOAHOC.ORG - MỘT WEBSITE HOÁ HỌC


Hiện nay đang có sự bùng nổ về các website, các 4rum và trong đó đối tượng học sinh sinh viên chiếm đa số. Có nhiều 4rum và mỗi 4rum hoạt động trên các lĩnh vực khác nhau nào là tin học, máy tính, blog, IT…và cũng đã có rất nhiều web và 4rum nói về hoá học.

Tuy đã có nhiều web về hóa học ra đời nhưng mỗi web có một nét riêng của mình. Anh Quỳnh, một giáo viên hóa học trẻ, với tâm huyết của mình đối với nền hóa học của Việt Nam, nhất là với những học sinh mới và đang bắt đầu tiếp xúc với hóa học. Anh đã quyết tâm xây dựng nên một trang web để là nơi dành cho những con người yêu hóa học hội ngộ, cùng nhau trao đổi.

Bởi lẽ đó, hoahoc.org ra đời vào ngày 17 tháng 8 năm 2007, cho đến nay 4rum đã có khoảng hơn 5000 bài viết trong khoảng 1500 chủ đề, với gần 3000 thành viên.

Riêng với hoahoc.org có những điểm khác biệt nhất định để có thể gây ấn tượng đối với các thành viên tham gia diễn đàn. Với giao diện đẹp, tương đối hoàn hảo, hình nền đen và sự phân bố các box một cách hợp lí các thành viên có thể tham gia dễ dàng thông qua vài thao tác đơn giản để có thể trao đổi kiến thức Hoá Học. Hiện nay, hoahoc.org đang dần hoàn thiện về chức năng và các công cụ tích hợp.

Tại sao phải tham gia vào hoahoc.org?

1. hoahoc.org chỉ chuyên sâu về Hoá Học, với các kiến thức Hoá Học có trong các chương trình trung học phổ thông và bổ trợ cho các em ở cấp Trung Học Cơ Sở, cho đến Trung Học Phổ Thông và các bạn chuyên Hoá Học. Đến với hoahoc.org bạn có thể hiểu hơn những gì về Hoá Học mà bạn chưa biết và hơn thế nữa bạn có thể chia sẻ những gì bạn đã biết. Mỗi lần bạn chia sẻ một cái gì đó thì điều đó càng có ý nghĩa với bạn và bạn có thể nhớ lâu hơn.

Ngoài ra còn có thêm các box , Sinh, Anh, Toán, Văn giúp bạn bổ trợ thêm các lí thuyết và trao đổi các kiến thức của ban Khoa Học Tự Nhiên. Bạn cũng có thể biết thêm nhiều điều về tin học như các phần mềm, Ebook, các điều cần biết,… do các thành viên tìm kiếm và thu nhặt để đưa lên.

2. Dễ đăng kí, dễ trao đổi kiến thức: để tham gia với hoahoc.org bạn chỉ việc đăng kí một nick và tạo cho mình một tài khoản riêng trong diễn đàn. Việc đăng kí hoàn toàn dễ dàng mà bất kì ai không rành về net đều có thể làm được. Khi đã trở thành thành viên của hoahoc.org các thành viên có thể khai thác nguồn tài nguyên do các thành viên khác đưa lên, post bài, trao đổi bài qua email, tin nhắn, nick chat, upload tài liệu…



3. Học chơi - chơi học: đến với hoahoc.org bạn không phải lúc nào cũng chú ý vào học và trao đổi kiến thức bạn có thể vào thư giãn ở các box truyện cười, truyện vui,
với những bài thơ cảm tác của các thành viên với rất nhiều cảm xúc chân thực….. hay những câu hỏi đố logic, viết những suy nghĩ tình cảm của mình chia sẻ cùng mọi người, kết bạn, giải ô chữ, khám phá về Hoá Học, ….Không chỉ vậy đến với hoahoc.org bạn có cơ hội làm quen với rất nhiều người đặc biệt có thể trao đổi kiến thức và nhận được sự nhiệt tình từ BQT diễn đàn giải đáp mọi thắc mắc của bạn.Ngoài ra hoahoc.org có tổ chức nhiều cuộc offline bổ ích và lí thú, đã mở thêm các cách tính điểm thông qua level cho các thành viên, và xếp trình độ cho các thành viên với những đóng góp cho hoahoc.org tạo sự cố gắng và không khí học tập cho các thành viên.

4. Các chức năng khác: Hiện hoahoc.org đang phát huy việc hướng dẫn trực tuyến cho các kì thi Đại Học, các kì ôn thi tú tài và Đại Học, các kì thi tuyển vào trường chuyên.… Và còn có cả đấu trường Hoá Học các cuộc thi online và offline đẩy mạnh hơn là các cuộc so tài kiến thức sẽ được diễn ra trong tương lai không xa. Hoahoc.org còn có cả một thư viện bài tập phong phú với những bài trong các kì thi HSG toàn quốc, và thế giới. Ngoài ra các giáo viên khi đến đây có thể cùng thảo luận về những phương pháp dạy học với những giáo viên khác.

5. Khi tham gia hoahoc.org các bạn sẽ cảm nhận được cái lợi bởi hoahoc.org là một nơi phổ thông cho tất cả các học sinh trên toàn quốc và các thành viên trên thế giới. Các phần kiến thức của bạn, các kiến thức khó về Hoá Học và một số vấn đề khác sẽ được các thành viên khác trả lời trong mục trả lời 24/24, hay trong các box. Điều đặc biệt hơn là bạn có thể hỏi đáp mà không cần phải là thành viên của diễn đàn. Cấp độ trên hoahoc.org đánh giá sự hăng hái nhiệt tình của các bạn và những bài viết chất lượng mà các bạn đưa lên diễn đàn tạo ra không khí học tập cho hoahoc.org. Chỉ cần chăm chỉ, cố gắng và là người đam mê Hoá Học thì bạn sẽ có một thứ hạng tốt trên hoahoc.org và những kiến thức mà hoahoc.org đem lại.



Thông điệp từ hoahoc.org gửi đến các thành viên tham gia diễn đàn:

Cũng như một số diễn đàn khác, bạn không nên spam bài viết, phải gõ tiếng việt và học cách gõ latex. Bạn có thể tìm hiểu kĩ hơn nội quy diễn đàn. Tuy được thành lập không lâu nhưng hoahoc.org đã được sự hưởng ứng nhiệt tình của các thành viên. Với mong muốn hoahoc.org trở thành một nơi trao đổi kiến thức hoá, là nơi vui chơi lành mạnh cho các thành viên, nhằm nâng cao kiến thức và góp phần xây dựng nền giáo dục nước nhà, Chúng tôi kêu gọi toàn thể thành viên cùng nhau giúp đỡ nhau trong học tập, đạt kết quả cao trong kì thi ngoài thực tế và rất mong được sự giúp đỡ của tất cả các bạn.Chân thành cảm ơn!

Chúc các bạn có được niềm vui khi đến đây, luôn học giỏi và vui tươi.

----LÊ BÁ THÔNG ----